[Masgroup.vn] - Đó là ngôi nhà của một nữ kiến trúc sư, đã được xây cách đây 19 năm. 6,3m x 6,3m, hơi nhỏ nhưng duyên dáng và đầy ắp kỷ niệm với những người sống trong ngôi nhà này. Nhà thiết kế đã biến nó thành một ngôi nhà nghỉ cuối tuần đúng nghĩa.
Chuyện kể về ngôi nhà "9 nút"
Tôi xây ngôi nhà này vào đầu năm 1988. Nhà là một hình vuông, mỗi cạnh 6,3m x 6,3m, nói theo “ngôn ngữ số” thì đó là ngôi nhà “9 nút”, vuông vức vậy thôi, không có thụt, lồi, giật ra, giật vào để “tạo dáng” gì cả, gồm tầng trệt và tầng lửng. Tuy vậy các kích thước không gian bên trong đã được cân nhắc để có một tỷ lệ dễ chịu.
Tôi đã bỏ qua một vài nguyên tắc thiết kế khi tổ chức không gian ngôi nhà nhỏ này: cầu thang trong nhà không có tay vịn lẫn lan can, còn gác lửng có tay vịn nhưng lại không có lan can. Con trai chúng tôi năm ấy 12 tuổi, cậu bé đã ngủ ở gác lửng không có lan can ấy cho đến lớn.
Nhà lợp ngói, hai mái dốc, một mái dài, một mái ngắn, máng xối tôn. Một vài người quen hỏi sao tôi không làm sê nô bê tông? Đơn giản chỉ vì tôi thích lu nước bằng đất của ông bà ngoại nên làm máng xối tôn dẫn nước mưa vào lu đất.
Nhà lợp ngói, hai mái dốc, một mái dài, một mái ngắn, máng xối tôn. Một vài người quen hỏi sao tôi không làm sê nô bê tông? Đơn giản chỉ vì tôi thích lu nước bằng đất của ông bà ngoại nên làm máng xối tôn dẫn nước mưa vào lu đất.
Tầng trệt là nơi sinh hoạt chung, tiếp khách, có bàn vẽ, bàn ăn, bếp, phòng vệ sinh, sảnh để xe hai bánh, một tủ kho có thể để những thứ linh tinh, kể cả những dụng cụ của người đàn ông trong gia đình: kềm, búa, mỏ lết, cưa, khoan…
Trong góc tiếp khách là cái đôn sứ men xanh lá cây để đặt chậu hoa, là vật dụng kỷ niệm của ông bà ngoại tôi để lại.
Không gian trong nhà được ngăn chia bằng cách thay đổi cao độ nền nhà, bằng kệ trang trí. Trần đóng theo độ dốc mái để tận dụng không gian bên trên. Một đèn treo Nhật hình hoa cúc màu ve chai được thả vào giữa khoảng thông tầng. Đèn treo này do một anh bạn thân kiến trúc sư tặng.
Trong nhà rất ít đồ đạc, chỉ có những vật dụng cần thiết, và hầu hết đều do tôi vẽ cho một người thợ mộc rất trẻ đóng: trần nhà, bộ ghế sofa tiếp khách, bàn vẽ, bàn làm việc, tủ sách, bàn thấp để máy truyền hình, bàn để các máy nghe nhạc, tủ bếp, tủ quần áo âm tường, bàn phấn nhỏ.
Trong góc tiếp khách là cái đôn sứ men xanh lá cây để đặt chậu hoa, là vật dụng kỷ niệm của ông bà ngoại tôi để lại.
Không gian trong nhà được ngăn chia bằng cách thay đổi cao độ nền nhà, bằng kệ trang trí. Trần đóng theo độ dốc mái để tận dụng không gian bên trên. Một đèn treo Nhật hình hoa cúc màu ve chai được thả vào giữa khoảng thông tầng. Đèn treo này do một anh bạn thân kiến trúc sư tặng.
Trong nhà rất ít đồ đạc, chỉ có những vật dụng cần thiết, và hầu hết đều do tôi vẽ cho một người thợ mộc rất trẻ đóng: trần nhà, bộ ghế sofa tiếp khách, bàn vẽ, bàn làm việc, tủ sách, bàn thấp để máy truyền hình, bàn để các máy nghe nhạc, tủ bếp, tủ quần áo âm tường, bàn phấn nhỏ.
Phòng ngủ không có giường, nệm đặt trên sàn nhà, chúng tôi ngủ ở “gác xép”, nhìn thấy không gian dốc mái, không được trang trọng theo quan niệm phòng ngủ thông thường. Từ tấm nệm của con tôi, xuyên qua cửa đi kính sát sàn có thể nhìn thấy ban công, hải đăng lấp ló sau cành nhãn, cảm giác tiếp cận với sàn nhà luôn làm tôi dễ chịu.
Phong vị biển
Vì yêu thích các vật liệu thiên nhiên nên tôi đã dành một khoảng tường trên mặt đứng trước để ốp đá, loại đá lấy ở Núi Lớn Vũng Tàu. Hai lối đi bên hông và trước nhà cũng được lát cùng loại đá. Tường quanh nhà được tô đá rửa, loại đá hạt nhỏ.
Bên dưới cây nhãn sân trước là một tảng đá làm băng ngồi, kê trên hai tảng đá nhỏ khác. Tảng đá ngồi này là đá ở một công trường Núi Lớn. Thấy tôi thích nên anh bạn chỉ huy công trường tặng tôi. Phải thuê một xe ba bánh để chỉ chuyển một tảng đá này về.
Phong vị biển
Vì yêu thích các vật liệu thiên nhiên nên tôi đã dành một khoảng tường trên mặt đứng trước để ốp đá, loại đá lấy ở Núi Lớn Vũng Tàu. Hai lối đi bên hông và trước nhà cũng được lát cùng loại đá. Tường quanh nhà được tô đá rửa, loại đá hạt nhỏ.
Bên dưới cây nhãn sân trước là một tảng đá làm băng ngồi, kê trên hai tảng đá nhỏ khác. Tảng đá ngồi này là đá ở một công trường Núi Lớn. Thấy tôi thích nên anh bạn chỉ huy công trường tặng tôi. Phải thuê một xe ba bánh để chỉ chuyển một tảng đá này về.
Bao bọc chung quanh sân trước là dãy băng ngồi bằng đá mài trắng với các bàn thấp, là nơi tôi ngồi ăn sáng, hoặc dọn ăn buổi tối khi có anh chị em, bạn bè họp mặt. Sân trước cũng có một cây dừa mà tôi lắp gương sen tắm đứng vào thân cây để tắm lại sau mỗi lần đi tắm biển về. Sau vài năm, cây dừa phát triển sát nhà, tôi đành phải cắt bỏ và rất tiếc đã mất chỗ tắm thú vị này.
Những buổi sáng sớm khi mọi tiếng động bình thường im lắng, có thể nghe tiếng sóng ầm ì từ Bãi Sau vọng lại. Buổi chiều sau khi tắm biển về, tôi thường để một ghế xếp bằng vải trên sân trước nằm nhìn trời. Chồng tôi ngồi ghế dựa gần đó, chúng tôi chuyện trò chút ít rồi yên lặng để thiên nhiên trôi chung quanh mình.
Những buổi sáng sớm khi mọi tiếng động bình thường im lắng, có thể nghe tiếng sóng ầm ì từ Bãi Sau vọng lại. Buổi chiều sau khi tắm biển về, tôi thường để một ghế xếp bằng vải trên sân trước nằm nhìn trời. Chồng tôi ngồi ghế dựa gần đó, chúng tôi chuyện trò chút ít rồi yên lặng để thiên nhiên trôi chung quanh mình.
Gia đình chúng tôi sống ở đó bốn năm. Đến năm 1992, chúng tôi dọn về làm việc ở Sài Gòn. Ngôi nhà nhỏ trở thành nhà nghỉ cuối tuần cho gia đình tôi. Chồng tôi đã mất cách đây 10 năm, ngôi nhà nhỏ trở thành nhà nghỉ cuối tuần cho một mình tôi. Mỗi lần về nhà sau một tuần làm việc, mở cửa vào nhà, tôi vẫn thấy dễ chịu vô cùng.
Tôi vẫn ăn sáng nơi sân trước, vẫn nằm ghế vải buổi tối nhìn trời, nhìn sao, vẫn những cảm giác nhẹ nhàng, trong cơn gió mát vẫn cảm thấy da mình rất sạch sau khi tắm biển về.
19 năm đã qua, ngôi nhà nhỏ đã có bóng dáng thời gian lướt qua nó. Sau cơn bão Durian tháng 1-2007 vừa qua, có mấy viên ngói bị lật nghiêng phải xếp lại, máng xối tôn bị cong một đoạn. Dây trầu phụng, những lá sen, cụm dương xỉ đang phục hồi.
Có lẽ qua mùa mưa tới màu xanh mơn mởn sẽ lại reo vui quanh ngôi nhà nhỏ.
Tôi vẫn ăn sáng nơi sân trước, vẫn nằm ghế vải buổi tối nhìn trời, nhìn sao, vẫn những cảm giác nhẹ nhàng, trong cơn gió mát vẫn cảm thấy da mình rất sạch sau khi tắm biển về.
19 năm đã qua, ngôi nhà nhỏ đã có bóng dáng thời gian lướt qua nó. Sau cơn bão Durian tháng 1-2007 vừa qua, có mấy viên ngói bị lật nghiêng phải xếp lại, máng xối tôn bị cong một đoạn. Dây trầu phụng, những lá sen, cụm dương xỉ đang phục hồi.
Có lẽ qua mùa mưa tới màu xanh mơn mởn sẽ lại reo vui quanh ngôi nhà nhỏ.
Post a Comment